watch sexy videos at nza-vids!
Sextgem.com

DATLANH.SEXTGEM.COM
Thiên Đường Giải Trí
HOMECLIP NÓNGCHÁT
Chào mừng bạn đến với DatLanh.Sextgem.Com Hãy giới thiệu wap cho bạn bè của bạn nhé!
Hót nhất năm 2013
Game Cập Nhật Liên Tục
* Khí phách anh hùng 132 Online
* Khu Vườn Địa Đàng 126 Online
* Siêu Bài IWin 2012
* Game Beme Thiên Đừơng Giải Trí
* Vườn thượng uyển Online
Bookmark: #7 JAR JAD
Thông Tin Cập Nhật
» Khi Nạp Card Và SMS Nên Dùng Bản avatar này Để Nạp Tránh Một Số Bản MOD Bị Lỗi SMS Ko Gửi Được
QUẢNG CÁO [GIÁ BÁN QC]
Cong1994.Mbox.Sh Wap Tải Game ,Gam Online, Game Offline . . .Tải Phim Ảnh Sex . . . [19/5]
Cong1994.HayDay.Mobi Trang Wap Tải Game online, Game Offline Đầy Đủ Miễn Phí [6/9]
Cong1994.Hotclip.mobi Wap Tải Kho phim sex, gái xinh mới cập nhật. Click[20/10]
Chú ý : Admin Không Chịu Trách Nhiệm Link Quảng Cáo Trên.
Truyện Sex Hay
Nguồn : DatLanh.SextGem.Com
Trang 2 trong tổng số 15

Khi trở ra, thấy Toàn đang ở vi thế ngồi rất tươm tất, Ngọc giật mình. "Thằng cha này cũng giỏi quá, chờ mình vắng mặt đổi thế lộ diện thành che khuất, hắn cũng không phải là tay vừa."
Chưa chịu thua, Ngọc tiếp tục tấn công:
- Sáo anh không nằm ngửa, dễ cạo gió hơn?
Toàn đá không phân vân:
- Cái lưng lúc nãy ê ẩm quá, mình thấy ngồi thích hợp hơn.
Lý do "đau lưng" được viện dẫn một cách... đúng hết chỗ nói. Ngọc thấy đối thủ cũng là tay có hạng, nhưng nàng vẫn lì lợm:
- Nhưng mà anh ngồi "cao" quá, khó cạo.
Ngọc nhấn mạnh chữ "cao" làm Toàn lúng túng. "Mụ đàn bà này xài chữ thật chính xác."

Nói thì nói vậy, Ngọc tiếp tục dùng dầu xanh thoa vào ngực Toàn. Nàng ấn nhẹ ngón tay trỏ vào mấy cọng xương lồng ngực người đàn ông. Toàn nẩy nẩy người như đang đau, ứ ứ mấy tiếng nhỏ. Ngọc nhìn vào mặt người đàn ông. Toàn đang nhắm mắt, hơi thở có vẻ mạnh, kiểu con heo đang lúc đói ăn, bấn loạn xúc giác. Ngọc dùng chiếc muỗng liếc qua liếc lại phía mạn sườn Toàn kêu rột rột. Người đàn ông lim dim đôi mắt ra đìêu khoái trá, lâu lâu gục gặc đầu như trúng huyệt đạo. Bất thần Ngọc hỏi:
- Đau hở anh?
Toàn nín thinh, cười cười. Anh ta đang cho hồn bay tan vào cõi khoái lạc nên không lên tiếng kịp. Ngọc nhắc lại:
- Thấy đỡ chưa anh?
Toàn đưa tay vuốt vuốt tóc, đáp gọn:
- Đỡ lắm.

Sau ngày có chiếc cầu "nóng lạnh cạo gió" bắt ngang sông tình cảm, mối thân thlện chủ nhà và người share phòng trở nên xích lại gần hơn. Toàn nhờ Ngọc nấu cơm cho anh ta ãn buổi tối ở nhà, bù lạl anh ta bỏ tiên ra mua thực phẩm cung cấp luôn cho mẹ con Ngọc ăn chung.

"Đàn bà lên hương mau thiệt." Mấy người share phòng chung nhà Ngọc thường hay trêu nhưvậy mỗi khi gặp nàng trong những lúc không có mặt Toàn. Thỉnh thoảng họ kể cho Ngọc nghe về cuộc sống đã qua của ông chủ nhà. Trong đó Ngọc chú ý đến câu chu"ện một cô gái tên Loan, cũng share cãn phòng Ngọc ở lúc trước. Theo đó, thì hình như ông chủ nhà có tà lơn tán tỉnh gì cô đó một cách thô bạo, đến nỗi kép cô này chận đường hành hung Toàn, và kế đó, Loan đã đi ra khỏi nhà này. Nghe đến đây, Ngọc nhớ lại thân phận mình. Nàng hơi giật mình vì thấy hình như ông chủ nhà gần đây đã cớ mòi... muốn xáp mạnh vô nàng. Nếu yêu thương, hợp "gư' nhau thì dễ lắm. Đằng này dướỉ mắt Ngọc, Toàn là một người đàn ông có nhìêu nữ tính, giọng nói hơi eo ểo dáng đi yểu điệu, đôi khi tỏ ra lờ đờ, lắm lúc bạo đạn thô tục... Người đàn ông này Ngọc không thích hợp mấy.
Sở dĩ Ngọc vẫn vui vẻ thân thiện với Toàn quá đáng, vì ông ta là chủ nhà, cho share phòng, còn giúp đỡ mẹ con Ngọc ăn uống "chùa."

Ngọc nhớ lại có một rân Toàn rủ nàng đi "xl-nê ôm", tưc xinê chiếu ngoài trời, Theo bạn bè Ngọc dìễn tả cho biết là chạy luôn xe vào đó, vừa ôm vừa xem hát, có khi "ấy luôn trong đó. Biết vậy, Ngọc đề nghị cho con đi theo. Toàn viện cớ con nít không được giải trí ban đêm, nơi chỗ người lớn. Không được thỏa mãn đề nghị này, Ngọc cũng từ chối luôn không chịu đi xi-nê với Toàn đêm đó.

Nhìêu lúc trong nhà vắng vẻ, chỉ có hai người, Ngọc buồn ngủ thấy mồ, vậy mà Toàn cứ gõ cửa phòng kêu nàng ra phòng khách coi Tivi. Phim đang chiếu chuyện cao bồi, trinh thám, bỗng Toàn bấm mấy nút trên phím : "control", màn ảnh chuyển sang phim làm tình một cách trắng trợn. Ngọc mang chuyện này kể cho bạn học cùng lớp nghe, họ cười quá trời. Họ dẫn giải cho Ngọc biết, đó là phim "con heo", nói theo kiểu Việt Nam, còn bên đây gọi là phim Sex.

Ngọc nghe vậy đỏ mặt, nhưng cũng nói tránh với bạn bè: "Khi thằng chả vừa bật lên là tui bỏ đi vào phòng ngay. Có thấy gì đâu, vừa ngay cái cảnh có người nứ nấm tóc người nam cà thập cà thò, là tui đã đi rồi..."

Ba tháng trôi qua thật nhanh. Mùa đông trên xứ Mỹ lạnh não nùng, cho dù nàng đang ở tiểu bang California là nơi ít lạnh nhất. Căn phòng Ngọc share ở nhà này vì trước đây là garnge nên chỉ có máy heat gắn ở phía ngoài. Muốn được sưởi ấm, Ngọc phải mở cửa phòng thường xuyên cho hơi ấm tràn vào, đìêu này thật bất tiện cho Ngọc. Thân gái một con, ở trong căn nhà toàn đàn ông, nhìêu khi nằm trên giường ngủ quên, hớ hênh không đóng cửa, mấy "thàng chả" đi ngang qua
"địa" vào thì kỳ quá...

Ngôi nhà cũng khá cũ, tiếng máy heat chạy rè rè, ỉ ôi như một người bi bệnh suyễn. Sung sướng nhất của Ngọc là những giờ ở tmớng học, vừa xôn xao vừa ấm
cúng với bạn bè. Buổi chiều đi làm về, Toàn rón rén đến cửa phòng Ngọc gõ nhè nhẹ. Nghe tiếng bước chân giống âm thanh của con mèo ăn vụng, Ngọc đã biết ngay là ông chủ nhà.

Nàng giả vờ như không biết. Đợi cho Toàn gõ mạnh, Ngọc mới lên tiếng: . .
- Ai đó?
- Toàn đây Ngọc"
"Thằng chả" bữa nay về hơi trễ. Có gì đây mà gọi mình hăng hái quá vậy? Ngọc nhủ thầm.
- Đợi chút nghe anh Toàn.
Mặc dù không có gì cần phải chuẩn bi, nhưng bản năng phụ nữ xui Ngọc cứ rề r~ cho người ta sốt ruột.
Toàn chu mỏ nơi khe cửa, nói vọng vào:
- Có cái này ngộ lám, Ngọc ra rồi biết.
Lời nói trên có hiệu quả thiệt. Ngọc bỏ thòng hai cẳng xuống gầm giường, không cân dép, đến mở cửa phòng.

Dángvóc rũ rượi hơi lười biếngvới bàn tay nhỏ nhắn bám vào nắm cửa, khêu gợi một cách lạ lùng làm Toàn nhìn Ngọc cười bẽn lẽn. Anh ta vô đê:
- Bữa nay lạnh hôn Ngọc?
Câu hỏi thật là vô duyên, chứng tỏ Toàn đang bối rối trước bộ quần áo ngủ không phần lót đang dán khít khao trên người Ngọc.

Ngọc đưa haỉ tay áp chéo vào ngưc thay câu trả lời, một phần cũng để che bớt bộ ngực còn nóng hồi đang rung rinh phía bên trong áo. Không còn chờ đợi được nữa, Toàn nghiêng người về phía Ngọc, tiết lộ:
- Anh mới mua cho Ngọc cái máy heat điện, như vậy tiện cho Ngọc hơn khi ở trong phòng. Anh đang để máy ngoài phòng khách.
Ngọc từ chối lấy lệ:
- Thiệt phìên anh quá. Cũng đâu có gì lạnh lắm! Em quen xử dụng mền, cứ quân chật vào, co rút lại là ngủ ngon rồi...
- Ngọc nói thế, chứở sát phòng nhau, anh biết Ngọc trở mình suốt đêm...
Câu nói này vô tình để lộ cái tây hay rình rập của Toàn.

"Chẳng thà ở một mình, sao cũng xong. Đàng này mỡ treo miệng mèo, thiệt là khó chịu." Từngày có Ngọc về ở share phòng, đời sống Toàn trở nên phức tạp, bứt rứt thường trực, đi ra đi vô cứ gặp nhan sắc khơi trêu, làm cái gì cũng giứ ý giữ tứ. Đang ở thời kỳ câu độ nên ông chủ nhà phải ráng đóng kich. Khó nhất là đóng kich không có sân khấu, nhìêu khi phải độc diễn, chán thấy mẹ!

Ouan niệm vật chất sẽ đánh bại tinh thần, Toàn cứ mong Ngọc thiếu kém cái này cái kia để chàng ta đáp ứng ngõ hầu lấy lòng người đẹp đang mô côl tình ái. Như hôm nay chẳng hạn, mua được cho Ngọc cái máy heat điện, Toàn thấy mình đã có thêm điểm. Trước khi giao máy cho Ngọc, Toàn lợl dụng lúc này thân thiện thêm:
- Ngọc ra đây, anh sẽ chỉ cách xử dụng.

Lý doviện dẫn củaToàn quá chính đáng, khiến Ngọc không làm sao chối từ được. Ngọc theo Toàn ra phòng khách nơi có một hộp carton còn mới nguyên để trên
bàn. Toàn lấy tayxoayxoay chỗ tấm giấy nhỏ có giá tìên, đẩy về phía Ngọc. Mắt Toàn không quên nhìn lén về phía nàng, xem Ngọc có chú ý nơi đó không. Ngọc cũng rất thông minh, nàng gãi đúng ngay chỗ ngứa của Toàn:
- Trời ơi, anh mua chi cái tốt, mắc quá vậy?
Toàn cười cười, ra cái đìêu ăn thua gì...
- Của Nhật đó Ngọc.
- Vậy hả?
Cái lối đối đáp quê mùa của Ngọc làm Toàn hả hê trong bụng. Anh ta giải thích:
- Ở Mỹ mình phảixài đồ Nhật, mắc chút đỉnh nhưng nó bền.

Giằng co qua lại, chờ cho Ngọc sốt ruột muốn thấy món hàng, Toàn bắt đầu khui hộp. Quả thật, qua Mỹ cũng chưa được lâu mấy, cái máy heat điện có hơi nước đối với Ngọc còn xa lạ lám, nhưng nàng cố gắng trầm tĩnh chờ Toàn tán tỉnh cho đáng đồng tìên bát gạo người ta.

Ngọc biết hôn, tại mình cần gấp, mua ngay nên hơi đắt, chứ chờ sale, mua rẻ hơn nhìêu. Thấy thàng cha chủ nhà cứ nhấn mạnh vào giá cả, như con buôn không bằng, Ngọc giả vờ lịch sự:
- Thôi, để Ngọc gởi tìên lại cho anh nhé...
Chỉ chờ có vậy, Toàn xì hơi:
- Mmh là người trong nhà mà Ngọc, có đáng gì đâu. Hơn nữa, tại nhà tôi không có máy heat riêng, nên người ở share lạnh lẽo, tôi có bổn phận phải chu toàn phương tiện cho Ngọc chớ...

Vừa nhắc tới lạnh lẽo, Toàn cũng sẵn dip đó "đia" vào ngực Ngọc. áo nàng mỏng, không có bộ giáp phía trong, đôi nhũ hoa như có linh hồn, biết mình đang bi soi mói có vẻ như tưng tưng lên. Con mắt Toàn đứng yên chỗ đó, suy nghĩ vẩn vơ về một khoái cảm hàm thụ. Ngọc mải mê ngấm nghía máy sưởi, chừng ngước lên bất
gặp con ngươi Foàn đang "ăn chè" nơi ngực mình. Nàng ưỡn ra cho ông chủ nhà thưởng thức, nghĩ ràng nhưvậy cũng vừa đánh đổi được cái máy heat tối tân gần hết một ngày lương của chàng ta.

Đời Toàn chơi bời đàng điếm cũng đã nhìêu, nhưng cái gì úp mờ, vụng trộm vẫn thích hơn. Trí tưởng tượng chàng ta lội xa thêm trên giòng sông ngực Ngọc, ở đó có hai đóa lục bình bồng bềnh trôi, đã ơi là đã...

Thây cũng vừa đủ trả lễ, Ngọc lên tiếng:
- Bộ anh không thấy lạnh sao, chỉ mặc có một áo đơn chiếc đi làm?
Sự chú ývề cách ăn mặc của mình mà Ngọcvừa phát biểu, đối với Toàn đáng giá ngàn vàng. Toàn vươn vai nói mạnh:
- Ăn thua gì Ngọc, mình là đàn ông mà. Sức anh đối với cái lạnh cớ này có thấm thía gì đâu?
Dứt câu, Toàn cung cung tay về phía trước, ra cái đìêu mình còn khoẻ lắm, sẵn sàng "chiến đấu" lúc nào cũng được...
* *

Đời gái một con không chồng của Ngọc giống như trái cây chín đỏ trên cành thấp. Đấng đàn ông nào đi ngang cũng muốn vói taybụp một phát. Biếtvậy, Ngọc rất cẩn thận. Tử ngày về ở căn nhà gần trường học, nàng còn kỹ hơn. Nàng không thổ lộ cho ai địa chỉ của mình, sợ bị quấy rầy lỡ mích lòng ông chủ nhà thì bất !ợi lắm.

Hôm nay là ngày thi Test khả năng Anh ngữ. Lớp học Ngọc toàn đám thanh niên sồn sồn, những người ty nạn muộn màng tới Mỹ. Kể cả ông thầy giáo, một cựu sĩ quan Không quân Việt Nam vừa ra tù đã vượt biên, nhờ có vốn liếng Anh ngữ, mặc dù mới định cư chừng một năm hơn, ông đã được Hội Nhà thờ thu nhận làm
thầy giáo dạy Anh văn mấy người ty nạn. Thầy Hòa ra đi có một mình, vợ và hai con còn kẹt lại quê nhà.

Hòa mang sổ địa chỉ đến từng học trò cho họ điền vào trước khi thi. Lúc Ngọc trao trả lại quyển sổ, liếc vào đó Hòa chúm miệng cười:
- Chà, ở gần đây quá há!
Ngọc không đáp, vờ như lơ đãng. Hòa không bỏ lỡ dịp:
- Ngọc về địa chỉ này bao lâu rồi?
Không thể giả đò thêm được nữn, Ngọc nói nhỏ:
- Dạ, mới thôi thầy.

Chữ "mới" Ngọc nói hơi nhẹ, lại hạ nặng giọng chữ "thôi thầy" làm mấy người gần đó nghe được. Họ quay lại nhìn Hòa. Anh ta cũng hơi quê, bỏ đi lên phía trên
bục gỗ. Vuốt mái tóc, sửa lại cái bâu cổ áo cho ngay thẳng, Hòa lên giọng:
- Trên sở Welfare có chỉ thị, bà con mình học tới đâu cố gắng làm bài tới đó để người ta đánh giá trung thực được khả năng của mình, hầu tìm việc làm đúng
mức, giúp đỡ ngựời ty nạn tự túc tài chánh.

Cái đìêu Hòa vừa nói, bất cứ người ty nạn nào đang lãnh Welfare cũng đều biết cả, nhưng khi nghe ông thầy nói vậy, một số người thở dài buồn thảm. Họ sợ rằng
mình học giỏi quá sẽ bị bắt đi làm sớm.

Như bắt mạch được tâm trạng đám học trò ty nạn, Hòa nhấn mạnh thêm:
- Tôi dạy ở đây mấy tháng rồi, ai giỏi ai dở tôi đều biết cả. Nếu bài test nào cố tình dấu diếm khả năng, thì sẽ có một bài hạch miệng dành cho sau đó.

Vừa nói, Hòa vừa liếc thẳng ngay chỗ Ngọc ngồi. Anh ta nheo mắt, cái nheo mắt hiểu ý này hình như để đáp lễ cho Ngọc hai chữ "thôi thầy" đã nói quá lớn lúc ..
này.

Ngọc làm như hối hận, xụp mắt xuống nhìn trang giấy trắng trước mặt, thầm thầm trong bụng: "Cái thằng cha này hiểm thấy mẹ."

Ngọc vì tức nên hai má ửng hồng, nhưng thầy Hòa hiểu sai, cứ tưởng nàng mắc cỡ. Thầy tấn công:
- Cô Ngọc có ý kiến gì không?
Cả lớp đang vểnh tai chờ một cuộc vấn đáp về vấn đê "lãnh Welfare đi học" được sáng tỏ hơn, nhưng Ngọc chỉ ngậm miệng, lắc nhẹ đầu.

Ở cuối lớp một "ngài" thanh niên có khuôn mặt răn chắc da hơi đen, lên tiếng:
- Thưa thầy, trưừng hợp nhưcô Ngọc, không chồng, có con dưới 18 tuổi, lỡ học giỏi có bị bắt nghỉ họẹ đi làm không?

Câu hỏi của "ngài" thanh niên này bình thường thì vô duyên hết chỗ nói, nhưng trong trường hợp ở đây là một câú hỏi thích thú. Nhìêu chị phụ nữ thuộc loại "Single parent" đang thấc mắc chờ được giải đáp.

Trúng cái "tử' của thầy Hòa, thầy sủa một hơi:
- À, quan trọng là ở chỗ này, nhìêu người ty nạn độc thân có con đến Mỹ, cứ tưởng bở là được ở không lãnh Welfare cho đến lúc đứa trẻ 18 tuổi... Nếu nghĩ vậy là sai ìâm. Theo luật lệ mới, chính phủ Huê Kỳ bắt buộc những người độc thân có con trên 6 tuồi phải đi làm, nhiều lắm là sau 18 tháng lãnh trợ cấp...

"Nhưvậy cũng đỡ lắm rồi..." Có tiếng xì xầm từ một góc phòng. Tai thầy Hòa rất thính, thầy trả lời khơi khơi:
- Không phải ai cũng được lãnh 18 tháng đâu, trừ những người chứng tỏ được chưa có khả năng đi làm... thí dụ như Anh ngữ yếu kém chẳng hạn...

Nói vòng vòng, thầy Hòa cũng đê cao về cái chức năng kiểm soát Anh ngữ của mình. Ngọc thì chủ quan, cho là thầy Hòa đang nhắc khéo mình về một sự giúp đỡ nào đó mà thầy có thể làm được. Nàng đưa đôi mắt thật ướt, nhấp nhấp đôi mi mấy cái, rọi về phía thầy, kèm theo một nụ cười kín đáo úp mở đưa tình...

Buổi thi hôm đó, học trò ai cũng góp bài rất trễ, ra cái đìêu là khó quá. Thầy Hòa rành điệu sáu câu mấy "ông bà" học trò ty nạn. Vừa nhận bài, thầy vừa nói:
"Bữa nay ai cũng dở hết vậy?"

Ngọc là người áp chót lên nộp bài. Thầy Hòa không đề cập gì đến chuyện thi cử mà thầy lại "phang" ẩu một câu, Ngọc hết hồn:
- Cô Ngọc "mư' về gần trường tiện quá, hôm nào tôi đến chơi được không?
Thôi chết rồi, thằng cha này đã ghim cái địa chỉ ct,aả mình trong bụng, như vậy kẹt quá. Ngọc nhủ thầm.

Ngọc nhớ lại ngày đâu tiên dọn về nhà Toàn. Ông chủ nhà có nhắn nhủ: "Nhà này ít khách lắm, phận mình đi ở share phòng, tốt hơn mình đừng cho ai biết địa chỉ. Ở đời kẻ tốt, người xấu biết đâu mà mò."

Khi không Ngọc lại bi đưa vào hoàn cảnh trên đe dưới búa. Với ông chủ nhà, Ngọc không muốn ông ta buồn. Với ông thầy dạy Anh văn, Ngọc không ưa gì ổng, nhưng cái báo cáo về khả nãng Anh ngữ yếu của mình, Ngọc rất cần.

Thấy ngllời thiếu phụ tự dưng mất hồn, thầy Hòa
nhắc lại:
- Chắc Ngọc đi bộ về hả?
- Dạ, dạ....
Ngọc trả lời luôn một lúc hai tiếng dạ, hy vọng được thầy Hòa quên cái vụ "nhà gần".
Thầy Hòa đâu có chịu buông tha:
- Mẹ con Ngọc share ở đó bao nhiêu một tháng vậy?
- Cũng rẻ thôi, người ta quen mà!

Hòa nhìn ra ngoài, thấy học trò đã về gần hết, thầy "thả dê":
- Nhà đông người không Ngọc?
- Ít thôi.

Tức tức trong bụng, Ngọc trả lời cà giựt cà giựt, trong khi đó thl thầy Hòa lại hiểu râm, tưởng là Ngọc còn giận đỗi vụ hăm he hồi nãy.
- Ngọc yên chí đi. Cùng là đồng hương với nhau, giúp được gì thì mình giúp mà.

Ngọc cười, cái miệng méo xẹo. Trời mùa đông, nhưng trong phòng kín gió, cuộc đối thoại miễn cưỡng gây cho Ngọc thêm nóng nực trong người. Ngọc đưa bàn tay thon thon vì ít làm lụng, mớ hai khuy áo gần cổ cho dễ thớ. Môt mảnh đa tam giác màu trắng lộ ra phần trên ngực. Chuyện này đối với Ngọc hết sức tự nhiên, xảy ra vì thời tiết. Nhưng thầy Hòa thì tưởng là nàng có dụng ý anh ta làm bộ ngó lên trần hít hà, cái kiểu đã đời của kẻ "ngậm ớt cay nhỏ nước miếng."

Lợi dụng lúc đó, Ngọc nói nhanh: "Thôi, em về trước nghe thầy." Không chờ cho Hòa có ý kiến, Ngọc phóng mình ra khỏi lớp, đi nhanh một hơi.

Thứ bảy nghỉ học, Ngọc đến trưừng dự buổi hội thảo với chủ đề "Tương lai của người ty nạn."

Hai tiếng đồng hồ ngồi giam mình nghe thuyết trình viên bàn thảo về cuộc sống và chương trình tự lực cánh sinh của những thân phận như Ngọc, nàng nghe mà hồn tay phóng lớn, chằng chịt chỉ. Có hai người đàn bà ngồi sẵn đó từ bao giờ. Thấy Ngọc và Loan bước vào, họ hơi bẽn lẽn. Cùng một tâm trạng với nhau, họ cảm thấy có một cái gì thiếu tự tin đang toát ra nơi những người có cùng chung một mục đích. Loan vừa ngồi xuống ghế vừa giở giọng xã giao:
- Chắc mấy chị đang chờ thầy coi?
Loan hạ thấp giọng chữ "thầy" ra đìêu kính trọng như sợ phạm húy.
- Dạ. Người dàn bà mặc áo hường đáp lại, ngắn gọn có bao nhiêu đó.
Mùi hương từ phòng trong bay tỏa ra ngào ngạt.
Ngọc cảm thấy ngây ngây trong người. Hơi giông giống không khí của Lăng òng Bà Chiểu thuờ Ngọc còn nhỏ theo mẹ đến đó đc xin xăm.

Giờ giấc ở đây trôi qua thật chậm, có lẽ thân chủ đang được thầy coi có nhìêu khúc mắc nên mới lâu như vậy Hai bà khách đến trước Ngọc ra chìêu bải hoải, họ đang nhắm mắt, ngáp dài mấy phát.

Bất chợt có tiếng mở cửa phòng. Một người đàn bà mắt đỏ hoe từ trong bước ra, phía sau là "thầy." Loan ngồi bên cạnh. đã đứng lên cúi đầu chào "thầy" từ hồi nào. Ngọc hơi ngạc nhiên thấy thầy còn quá trẻ, da dẻ hồng hào. Thầy mặc bộ bà ba màu nâu càng làm nổi bật màu da trắng trên khuôn mặt láu lỉnh của thầy.

<< Lùi - Tiếp theo >>
CHIA SẺ BÀI VIẾT NÀY
Text Link: game mien phi|Xem phim sex online
LIÊN HỆ [CHỈ CÓ THỂ SMS]
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.DATLANH.SEXTGEM.COM
U-ON