watch sexy videos at nza-vids!
Sextgem.com

DATLANH.SEXTGEM.COM
Thiên Đường Giải Trí
HOMECLIP NÓNGCHÁT
Chào mừng bạn đến với DatLanh.Sextgem.Com Hãy giới thiệu wap cho bạn bè của bạn nhé!
Hót nhất năm 2013
Game Cập Nhật Liên Tục
* Khí phách anh hùng 132 Online
* Khu Vườn Địa Đàng 126 Online
* Siêu Bài IWin 2012
* Game Beme Thiên Đừơng Giải Trí
* Vườn thượng uyển Online
Bookmark: #7 JAR JAD
Thông Tin Cập Nhật
» Khi Nạp Card Và SMS Nên Dùng Bản avatar này Để Nạp Tránh Một Số Bản MOD Bị Lỗi SMS Ko Gửi Được
QUẢNG CÁO [GIÁ BÁN QC]
Cong1994.Mbox.Sh Wap Tải Game ,Gam Online, Game Offline . . .Tải Phim Ảnh Sex . . . [19/5]
Cong1994.HayDay.Mobi Trang Wap Tải Game online, Game Offline Đầy Đủ Miễn Phí [6/9]
Cong1994.Hotclip.mobi Wap Tải Kho phim sex, gái xinh mới cập nhật. Click[20/10]
Chú ý : Admin Không Chịu Trách Nhiệm Link Quảng Cáo Trên.
Truyện Sex Hay
Nguồn : DatLanh.SextGem.Com
Trang 7 trong tổng số 18

Vừa nói tôi vừa kéo nàng lại gần, ôm nàng vào lòng, đưa tay sờ soạng. Cái kế hoạch nịnh đầm và ve vuốt xem ra có vẻ thành công. Bỗng nàng đẩy tôi ra, cười khanh Em biết tỏng đi rồi, em đi guốc vào bụng anh rồi mà anh không biết đấy thôi. Anh là dối trá lắm đấy nhé, anh gian phải biết. Anh đã từng mơ ước được ngủ với nó, được sờ lồn nó phải không nào? Tại sao không dám nói thật với em? Tại sao anh lại dối trá với em? Tại sao không dám nói thẳng ra là anh đang mong được nhét con cặc vào chiếc lồn trinh của nó, được vùng vẫy con cặc trong lỗ âm đạo đầy máu trinh của nó, được mân mê hai trái đào tiên của nó, được mút lồn nó, được làm cho lồn nó toét ra, được chà lên cái cơ thể thơm tho của nó? Tại sao không dám nói thẳng ra những mong ước của anh? Anh là loại đàn ông mê lồn trinh lắm đấy, em biết. Làm lồn trinh thì có gì là sướng cơ chứ!

Tôi lạnh toát sống lưng, lạnh hơn cả ban nãy. Thôi thế là hết đời rồi. Tôi xấu hổ không để đâu cho hết. Bây giờ thì chẳng còn biết thanh minh ra sao được nữa. Cũng chẳng còn dám vuốt ve hay mơn trớn nữa. Chẳng phương pháp nào còn tác dụng nữa trong lúc này. Tôi đành ngồi dại mặt ra đó. Tại sao nàng lại biết được tất cả những ý nghĩ của tôi?

Nàng tiếp:
-Em cũng muốn bữa nào mình rủ con Tuyết Lan chơi tay ba.
Trời, tôi không còn tin vào tai mình nữa. Những lời nàng vừa nói cứ như một giấc mơ.
- Em đã rủ nó một lần rồi nhưng con bé quê hết sức. Nó không chịu, nó bảo ai lại chơi tay ba, ngượng chết, "anh Văn của mày chứ của tao à? Bộ lúc anh nhét con cặc vào lồn mày thì tao làm gì? Đứng nuốt nước bọt à? Hay đứng để xem mày nứng lồn rồi tao thèm nhỏ rãi ra à?' Em ra sức thuyết phục, lôi kéo nó: "Anh Văn cũng sẽ sờ lồn mày, nếu mày thích anh còn bú lồn mày nữa. Anh bú lồn giỏi lắm. Mày chưa được bú lồn bao giờ mày chưa biết đấy thôi. Cứ thử một lần đi, sướng chết đi được, những lần sau khéo không lại tranh nhau với tao ấy chứ. Rồi anh sẽ lần lượt nhét con cặc vào lồn cả hai đứa. Nếu mày thích trước tao sẽ nhường con cặc anh cho mày trước. Anh chơi giai lắm, hai lồn một lúc không thấm tháp gì với anh cả, anh thừa sức làm cả hai đứa".

"Tao sợ đau lắm với lại chơi ba người dị lắm".
"Có gì mà dị cơ chứ, mày quê bỏ mẹ đi ấy, thì cũng lồn với cặc, ai chả có những thứ ấy, chứ bộ mày tường chỉ mỗi mày mới có chiếc lồn thôi à? Lần đầu chơi thì cũng đau chút đỉnh rồi sau đó quen dần chẳng đau đớn chi nữa, chỉ còn sướng thôi. Nếu mày không chơi một lần thì bao giờ mới hết đau được, đằng nào thì cũng phải qua một lần, cho anh Văn của tao phá trinh di, anh tài nghệ trong việc phá trinh con gái lắm, chẳng đau một tí nào cả đâu, thì anh đã phá trinh tao, tao đã kể cho mày nghe rồi đó thôi, không đau gì cả, thôi đồng ý cho anh Văn của tao ăn chiếc màng trinh của mày nhé?"

Tôi nghe nàng kể vậy thì mừng hết lớn, song vẫn phải vờ tỏ ra thờ Ơ với bản tin giật gân đó. Cái viễn cảnh được xỏ con cặc vào chiếc lồn trinh đó làm tôi bỗng trở nên mạnh bạo, thiếu cảnh giác. Tôi nói với nàng:
- Hay để anh thử chơi nó một lần, chỉ có anh và nó thôi chắc nó không mắc cỡ.
Nàng dí ngón tay vào trán tôi:
- Đời nào em để cho nó hưởng trọn vẹn anh. Con cặc anh là của riêng em, em chỉ cho nó mượn thôi và nó chỉ được mượn con cặc anh khi có mặt em thôi cũng như anh dùng cái lồn của nó để thỏa chí tò mò của ngon của lạ cũng phải dùng trước mặt em. Anh thèm lồn nó lắm hả? Được rồi, em chiều anh, em sẽ đặt bẫy để bắt con thỏ non đó cho con cáo già. Lồn nó chắc là thơm ngon lắm, như lồn em ngày nào, lồn trinh mà.

Tôi sợ nàng tủi thân vì tôi mê chiếc lồn trinh liền chộp lấy nàng, thò tay vào trong váy, bóp mu lồn. Vừa bóp mu lồn nàng, tôi vừa nói:
- Không, lồn em mãi mãi thơm ngon, ngay cả bây giờ cũng vẫn thơm ngon, không lồn nào sánh kịp. Ngay cả lồn trinh của Tuyết Lan cũng không sao đọ nổi với chiếc lồn của em. Mình chỉ mượn tạm lồn nó một lúc thôi mà em, có dùng lâu dài, ăn đời ở kiếp với cái lồn của nó đâu em. Đối với anh chiếc lồn của em mới là vật vĩnh cửu, ngay cả khi anh chết đi rồi thì hồn anh vẫn hiện về với nó. Tôi róc vào tai nàng những câu ca vọng cổ và không quên hỏi xem nàng gài cạm bẫy ra sao để tóm chiếc lồn của Tuyết Lan.

Nàng bộc lộ với tôi những ý nghĩ đầy man rợ:
- Em thích được xem cảnh anh phá trinh nó ra làm sao, xem anh sướng như thế nào, xem cảnh nó vừa đau vừa sướng ra làm sao, xem cảnh máu chảy ra từ lỗ lồn, những giọt máu trinh đó rỏ xuống tấm đệm trắng, loang nhanh như những bông hoa mào gà màu đỏ, xem cảnh hai chiếc lồn vờn một con cặc ra làm sao. Nhưng xin nhớ cho một điều: anh và nó chỉ được mượn lồn, mượn cặc của nhau thôi đấy và bao giờ cũng phải có mặt em ở đấy. Con cặc anh là của'riêng em, em làm chủ nó, em muốn dùng nó lúc nào thì dùng, em muốn cho ai mượn thì mượn, tùy ý em, anh hiểu chưa?

Tôi thầm nghĩ: "Hóa ra tân tiến đến đâu thì cũng không quên được phần cổ điển", và nóng lòng chờ ngày bắt'thỏ non làm thịt.

Ngày bắt thỏ non đã đến. Hôm đó Hiền Lương nấu một bữa cơm ngon, mời tôi và Tuyết Lan tới. Nàng không quên mua một chai rượu sâm banh của Nga. Cái thứ sâm banh Nga rất lạ: thơm ngon, nhẹ nhàng rất phù hợp với phụ nữ. Uống vào, lúc đầu cảm thấy mát ruột, đ~ khát nước, sau say, cơn say dịu dàng, lâng lâng và dai dẳng. Cơn say không điên loạn nhưng rát đê mê. Cơn say khiến con cặc và chiếc lồn phải tìm đến nhau ngay lập tức.

Sau khi đã uống hết một chai sâm banh, Hiền Lương bèn đứng dậy, nháy tôi đi ra buồng tắm. Kế hoạch đã xếp sẵn đâu vào đó cả rồi. Tôi làm như vô tình cũng đứng dậy, ra đó. Chúng tôi hôn nhau ngoài đó, cố tình để cánh cửa nửa khép nửa mở. Trò đời bất cứ cái gì cứ thập thò nửa trong nửa ngoài, nửa kín nửa hở mới là cái trò đầy hấp dẫn đối với những trí tưởng tượng và sự tò mò. Tuyết Lan lại có tính tò mò. Có chém chết thì thỏ non cũng không thế không ghé mắt qua khe hở và nhìn trộm xem chúng tôi đang làm gì. Chúng tôi vẫn gắn chặt môi lên môi. Tôi còn thò tay vào trong áo của Hiền Lương, sờ vú. Tôi luồn tay xuống dưới mò lồn. Nước nhờn đã bắt đầu ri rỉ chảy ra. Tôi đưa những ngón tay ướt nước nhờn lên miệng mút chùn chụt, cố tình gây tiếng "chùn chụt" thật to để thỏ non nghe rõ. Lúc này chúng tôi đã cởi bỏ áo sống cho nhau xong. Tôi quì xuống, ghé sát mồm vào lồn Hiền Lương hôn lấy hôn để Chúng ôi cố ý đứng nghiêng để thỏ non nhìn rõ cả chiếc lồn lẫn con cặc. Tôi vạch hai mép lồn của Hiền Lương và vùi mặt vào trong đó. Mồm tôi chìm ngập trong mớ lông lồn đã mọc dày, rậm rạp của nàng. Nàng đưa tay ôm lấy đầu tôi, hai chân rạng ra kẹp lấy đầu tôi. Chúng tôi rên rỉ thật to, cố để cho tiếng rên bay vào được trong phòng, nơi thỏ non có lẽ đang mê man bất tỉnh, vì sợ? Vì nứng lây? Cửa ngoài đã khóa trái, thổ non có chạy đằng trời. Trước khi thực hiện kế hoạch này chúng tôi đã'không quên khóa trái cửa và thủ chìa khóa vào túi. Nghĩ đến lúc, chỉ lát nữa thôi tôi sẽ được làm thịt thỏ, sẽ được ăn miếng thịt thỏ thơm ngon, sẽ được.lao con cặc sung sức vào một chiếc lồn còn mới nguyên. xi chưa bóc tem, lòng tôi không khỏi không hồi hộp. Số tôi thật là số đào hoa. Những người con gái đã và đang đến với tôi, những chiếc lồn đã và đang đến với con cặc tôi, đều còn nguyên trinh cả. Sao lại thế nhỉ? Liệu có bao giờ có một chiếc lồn không còn trinh đến với tôi không? Cảm giác làm một chiếc lồn không còn trinh mà. buổi đầu đến với tôi sẽ ra sao nhỉ? Tôi đã được nhìn
thấy những giọt máu trinh chảy ra khi tôi rút con cặc ra khỏi lỗ lồn Hiền Lương. Tôi đã được cảm nhận những giọt máu trinh dinh dính, ươn ướt, nóng hổi trên đầu những ngón tay củ a tôi khi tôi đưa tay xoa kẽ lồn Kim. Và, chỉ chút nữa thôi, những giọt máu hồng hồng sẽ rỉ ra từ chiếc lồn đẹp của Tuyết Lan. Con cặc tôi sẽ rút ra từ đó, mang theo những giọt máu đỏ tươi... và, con cặc tôi sẽ được vờn một lúc những hai chiếc lồn. Chiếc nào cũng đáng giá, hết xảy. Những ý nghĩ dâm dật này làm tôi nứng quá không thể chịu được nữa, không thể chờ đợi thêm được nữa. Tôi muốn mần mò hai chiếc lồn ngay lúc này. Tôi liền bế thốc Hiền Lương lên tay đi vào phòng. Hình ảnh này chắc làm cho thỏ non hết vía. Thử tưởng tượng xem cảnh tôi bế Hiền Lương trên tay: hai người đều trần truồng, Hiền Lương đang bày ra trước mắt Tuyết Lan chẳng những hai trái vú mỡ mang, cặp mông mịn màng trắng trẻo mà còn đang khoe vôi Tuyết Lan cái cửa mình tuyệt đẹp của mình, như có ý nói: nào bạn hãy so sánh xem cái lồn của ai đẹp hơn ai, của tôi hay của bạn, cái lồn của ai sẽ làm cho chàng say mê hơn, bạn hãy ngắm kĩ đi nào, những miếng thịt đỏ tươi đang hé nở ra như mời chào con cặc và chiếc mồm của chàng đấy. Lại còn con cặc của tôi nữa chứ. Con cặc đã nở to hết cỡ, đang lủng lẳng đung đưa như tìm kiếm cho mình một hay hai chỗ gửi thân trong lúc này. Hình ảnh man rợ đó sao chẳng làm cho thỏ non hết vía cơ chứ? Nhưng, thou non còn làm cho tôi và Hiền Lương ngạc nhiên và chết khiếp hơn là chúng tôi làm cho nó ngạc nhiên và chét khiếp Tuyết Lan đang nằm trần truồng trên giường, mắt nhắm nghiền, hai tay bóp vú, hai chân dang thật rộng. Trời, lồn Tuyết Lan đẹp quá. Đẹp như lồn Hiền Lương lần đầu tôi nhìn thấy. Tôi quên hết những lời dặn của Hiền Lương, nào là chiếc lồn của nàng mới là thứ chính hiệu, mới là con ách chủ bài trong tối nay, nào là phải chơi từ từ theo hiệu lệnh của nàng, nàng chỉ đâu thì tôi được đánh đấy, không được đi quá xa và không được đi khi chưa có hồi còi cho phép của nàng, nào là đừng có như mèo thấy mỡ kẻo Tuyết Lan sợ hết vía... tôi gục ngay mặt vào mớ lông của Tuyết Lan, lên cơn điên với chiếc lồn đó. Tôi bú như chưa bao giờ được bú. Tôi ăn như chưa bao giờ được ăn. Tôi quean đang có Hiền Lương ở bean cạnh, tôi không nhớ tới nỗi ghen tuông có thể có ở nàng. Tôi sờ mó, mân mê, bú mút suốt một tiếng đồng hồ làm cho chiếc lồn Tuyết Lan nóng hôi hổi mọi chỗ và mềm nhũn ra dưới cặp môi, dưới đầu lưỡi của tôi.

Trong khi tôi bú lồn Tuyết Lan thì Hiền Lương bú vú Tuyết Lan. Khi tôi bú vú Tuyết Lan thì Hiền Lương lại bú lồn Tuyết Lan. Chúng tôi cứ thế thay nhau làm cho thỏ non chết giấc nhiều lần. Tôi muốn nhét con cặc vào lồn Tuyết Lan quá chừng, nhưng Hiền Lương đã chặn lại. Nàng nói:
- Trước khi anh phá trinh thỏ non thì anh phải phục vụ cái lồn của em trước đã! Quên rồi sao?

Tôi đành nhét con cặc vào lồn nàng trước. Được nhét con cặc vào lồn nàng cũng là một diễm phúc rồi, nhưng trò đời của mới của lạ bao giờ cũng mời chào vẫy gọi hấp dẫn thiết tha hơn. Tuyết Lan nhìn vào con cặc tôi không chớp mắt. Vừa nắc cặc vào lồn Hiền Lương tôi vừa cho một ngón tay vào lồn Tuyết Lan móc nhè nhẹ. Nước nhờn từ hai lồn đều ộc ra lênh láng. Một lồn làm con cặc tôi ướt sũng, trơn tuổi. Một lồn làm ngón tay tôi bóng nhẫy. Tôi đưa ngón tay lên mồm, mút. Mùi lồn của cả hai nàng đều thơm tho, 'kích thích con cặc tôi không ngừng ngọ ngậy trong lỗ âm đạo của Hiền Lương. Hiền Lương đã hường đủ những phút giây thống khoái do con cặc không ngừng ngọ ngậy trong lỗ âm đạo mang lại cho nàng. Một lát sau nàng cho phép tôi được xỏ con cặc vào lồn Tuyết Lan. Tôi bắt đầu cái giờ phút sung sướng nhất của người đàn ông: phá trinh một chiếc lồn tơ. Con cặc tôi ngúc ngắc cái đầu tiến về phía lồn Tuyết Lan . Không hiểu Tuyết Lan nghĩ gì trong lúc này? Sung sướng hay sợ hãi? Hồi hộp đợi chờ hay lo lắng run sợ? Tuyết Lan nằm ngửa, dạng hai đùi. Hiến Lương giúp tôi banh hai mép lồn Tuyết Lan ra để tìm lỗ. Khi tôi đã tìm ra một lỗ hở bé tý xíu thì Hiền Lương lại giúp tôi lái đầu con cặc vào cửa lỗ. Con cặc đang nằm trên miệng lỗ. Nước nhờn từ trong lỗ chảy ra khá nhiều. Mùi lồn ngầy ngậy, ngây ngất khiến tôi bỗng lảo đảo, hai tay run run. Đầu con cặc vẫn nằm chính xác ở cửa lỗ. Hiền Lương một tay xoa vú Tuyết lan, vú Tuyết Lan đẹp quá chừng, một tay còn lại vuốt ve con cặc tôi, con cặc tôi trông đầy hấp dẫn. Nàng nhẹ nhàng nói với tôi như bà mẹ dặn dò con gái trong đêm tân hôn:
- Anh nhớ ấn từ từ thôi nhé, kẻo nó đau. Còn nhớ ngày nào làm em không? Cho đầu con cặc vào tý một thôi, xấp nước bọt vào đầu con cặc đi đã, à mà không cần nước bọt đâu, lấy tay xoa vào lỗ lồn của em hay lỗ lồn nó rồi bôi lên đầu con cặc là được rồi. Lồn em cũng đang ra nhiều nước nhờn lắm, vuốt chỗ nước nhờn đó lên con cặc anh đi. Nào, bắt đầu ấn đi, đưa em giúp một tay.

Con cặc đã nhích hết khúc đầu vào trong lỗ. Cả ba chúng tôi đều nhắm mắt lại. Không biết Tuyết Lan nghĩ gì, nhưng những ý nghĩ của Hiền Lương trong lúc này thì tôi có thể đoán bắt được. Hiền Lương có máu dâm dật trong người, hẳn đang chờ đợi để chứng kiến cái giờ phút Tuyết Lan vừa đau dớn vừa sung sướng đến dại cả người đi vì con cặc khuấy động không ngừng trong lỗ. Còn tôi, tôi nhắm mắt lại để tận hưởng khoái lạc do một chiếc lồn non mang lại.

Bỗng Tuyết Lan bật dậy như một chiếc lò xo đã bị nén hết cỡ. Con thỏ non đã giã rượu rồi chăng?

Tuyết Lan nhìn con cặc to bự cửa tôi đang lủng lẳng rời khỏi lỗ lồn nàng, nói như chính với con cặc chứ không phải nói với tôi:
- Anh Văn không được phá trinh của em đâu. Con cặc của anh Văn không được ăn cái màng trinh của em đâu. Cái màng trinh này phải để dành, má em bảo vậy, cho người chồng sau này của em, chỉ tới đêm tân hôn con cặc người đó mới được ăn cái màng trinh đó thôi. Anh Văn không phải là chồng em thì cứ bú lồn em là được rồi, nhưng không được xơi tái. cái màng trinh nghe chưa?

Chỉ được bú lồn? Tuyết Lan cứ làm như dược bú lồn nàng là một diễm phúc lớn lao mà nàng đã ban thưởng cho tôi vậy Bú. lồn thì nàng sướng chứ tôi đâu có sướng. Tôi chỉ sướng khi con cặc được tung hoành ngang dọc trong chiếc lồn đó thôi. Nhưng biết làm sao được! Tôi không thể đè ngửa nàng ra mà hiếp dâm được. Tôi chỉ được phép làm vậy trừ khi cái lồn của nàng đồng ý mà thôi. Cái lồn chưa cho phép thì đành chờ đợi một dịp khác vậy.

Tuyết Lan đã trở thành tài nghệ trong việc bú lồn Hiền Lương và bú cặc tôi nhưng vẫn không chịu cho tôi cái màng trinh. Kỳ lạ thật, không biết má Tuyết Lan đã làm như thế nào mà gieo vào đầu Tuyết Lan một khái niệm bền chặt đến như vậy? Tuyết Lan rất thích xem tôi và Hiền Lương làm tình. Những lúc chúng lôi làm tình, Tuyết Lan thường xáp bên cạnh, xoa mông, xoa vú cho Hiền Lương hay sờ nắn con cặc tôi. Đôi khi cũng được tôi hay Hiền Lương bú lồn. Tôi cũng khoái được sờ mó, mân mê hai vú Tuyết Lan hay sờ mó, mân mê chiếc lồn của nàng, song mỗi khi sờ lồn nàng tôi rất khổ sở vì không được tự do cho con cặc vào lồn để quần như quần chiếc lồn của Hiền Lương. Dần dần tôi thích làm một chiếc lồn tự do hơn là làm một chiếc lồn mất tự do. Chiếc lồn của Hiền Lương là đỉnh cao của tự do cho con cặc tôi vẫy vùng. Trong lúc tôi nhét con cặc vào lồn Hiền Lương thì Hiền Lương chiếu cố Tuyết Lan, bú lồn Tuyết Lan. Tuyết Lan sướng khoái vô cùng nhưng vẫn quyết tâm không chịu đầu hàng. Hiền Lương bảo tôi đừng ngã lòng, cứ chịu khó đợi chờ vậy. Đợi chờ nhiều khi cũng đầy hứng thú. Tôi đợi chờ mãi mà niềm hứng thú vẫn chưa tới, thì nay tôi phải rời cái cư xá này để trở về cơ quan nơi tôi đã từ đó mà tới đây. Tôi muốn nấn ná lại một thời gian âu cũng vì nhiều lẽ, nhưng cơ quan đã gọi về những mấy lần rồi, năm học cũng đã kết thúc từ lâu, hè cũng đã qua tôi chẳng còn cớ gì mà nấn ná thêm được nữa. Đành ra đi vậy thôi, bỏ lại tất cả những gì còn dang dở ở lại phía' sau. Cuộc đời là vậy, có bao giờ con người được thỏa mãn.

Tôi đang thu dọn đồ đạc thì anh Thomas đi phố về .
- Có thư của tay Đắc đây này - Thomas vừa nói vừa móc túi lấy ra một lá thư - tớ đi qua phòng thường trực, bà ta gọi vào nhận thư. Thế cậu làm gì từ sáng tới giờ ở
nhà ?
- Tớ thu xếp đồ đạc, đang phân vân không biết tếch đi ngày mai hay hôm nay.
- Tùy cậu, nhưng theo tớ mai hãy tếch. Tội đếch gì cơ chứ. Tối nay tụi mình đi kiếm chác chút đỉnh ở cái phố cụt ấy đã Đi ăn một bữa chả nướng của tụi trập cái đã. Nhất trí nhé? Chả lẽ cơ quan cậu họ kí luật cậu vì .một bữa đánh chén chia tay hay sao? Thôi, cậu đọc thư thằng Đắc đi xem nó nói gì nào! Đừng đứng đực mặt ra như thế nữa, tớ ghét trông cậu đứng như thế lắm đấy.

Tôi đọc thư Đắc cho Thomas nghe.
Đắc viết: "Các cậu thân mến, trước hết tớ xin lỗi các cậu, về đến nhà đã hơn hai tháng nay, mãi hôm nay tớ mới viết được cho các cậu. Số là, về đến nhà hôm trước thì hôm sau bà vợ tớ phải đi công tác xa ở một huyện trên miền núi. Những bài học của thày Thomas chưa áp dụng được với bà vợ vì tuy gần bà vợ được một tối nhưng cũng chẳng ăn thua mẹ gì cả, vì tối đó họ hàng gần xa, hàng xóm kéo đến thăm chật nhà. Tớ đi thăm quan xứ khỉ ho cò gáy có mấy tháng mà họ cứ tưởng tớ đã sống ở Mỹ, ở Pháp hàng nửa thế kí, nay mới trở về thăm quê hương lần đầu. Họ vây quanh, hỏi han hồ hởi, chia xẻ niềm vui, cả ngày đã đành lại còn ca đêm nữa. Thành thử đã mấy tháng xa vợ, đêm đó tớ cũng đành phải nhịn chay, không dám mò lồn vợ. Nhà chật quá, khách khứa họ nằm chồng chéo cả lên nhau, sờ thế nào được lồn vợ. Chẳng biết mặt mũi chiếc lồn vợ tớ sau mấy tháng xa nhau nó ra làm sao, có còn nguyên vẹn không hay hình hài của nó đã bị méo mó? Biết đâu vắng bàn tay tớ thì đã có những bàn tay khác sờ rồi và nếu những bàn tay đó to khỏe hơn những bàn tay của tớ thì chắc gì chiếc lồn vợ tớ còn nguyên hình hài? Dù sao nó cũng chỉ là một chiếc lồn cũ, quen thuộc, không có gì mới lạ để kể cho các cậu nghe cả đâu. Các cậu có muốn nghe thì nghe tớ than thở về chuyện hàng họ của tớ thôi. Mấy thùng hàng chậm của tớ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả. Có khi nó về rồi, bị bốc hơi hết cả rồi cũng nên. Tụi chúng nó khuyên ra sân bay mà dò hỏi nhưng tớ bận quá không ra được. Vừa về tới nhà hôm trước hôm sau đã phải đi làm rồi. Được hưởng thụ mấy tháng rồi mà, nay phải đền bù. Ngày hai buổi kẽo kẹt trên chiếc xe trâu.

Tớ nhớ cảnh ăn gà đeo kính dai như chão trâu của các cậu lắrn. Giá được ăn "cát đó" như ăn gà đeo kính nhỉ? Về Hà Nội khó có điều kiện được ăn "cái đó" lắm...". Lá thư của Đắc làm tôi buồn. Tôi nhớ lại hôm tiễn Đắc về Hà Nội. Đó là chuyến bay dân dụng từ Matxcơva về Hà Nội. Mọi người đang chờ mở cửa để đưa hàng vào khám. Người về những chuyến như hôm nay bao giờ cũng đông, phần lớn là người Việt đã làm việc, công tác hay học hành ở Liên Xô nay hết hạn ra về. Lác đác có vài ba người ngoại quốc, chủ yếu là người Nga.

Người đứng chờ chật ních ở phía ngoài. Đồ đạc ngổn ngang, nào va ly, nào là hòm giấy bằng bìa cát tông. Thùng nào thùng nấy nai nịt cẩn thận. Lại có cả những túi lưới mắt cáo, trong đó đựng trăm thứ bà rằn: nào búp bê, nào những con lật đật đụng vào chúng là chúng khua lên inh ỏi, nào táo nào bánh kẹo, nào sữa hộp. Đó là những túi xách tay không nằm trong tiêu chuẩn hai mươi cân nên ai cũng cố nhét cho nhiều, cho đầy, cho nặng. Những chân tay búp bê gầy thò ra lủng lẳng ngoài mắt lưới. Những con lật đật chạm vào nhau kêu inh ỏi. Người ra, người vào, người về, người ra tiễn chen nhau, ồn ào như một cái chợ khổng lồ họp trên sân bay quốc tế của nước Nga.

Mỗi người ra về phải làm ba bản giấy tờ, kê khai có mấy kiện hàng, có mấy túi xách tay, tên các mặt hàng, có đô la Mĩ hay không, có vàng hay không, có thuốc tây, thuốc lá hay không. Cửa vẫn còn đóng kín, chưa một nhân viên hay cảnh sát nào muốn làm việc mà người đứng xép hàng đã lộn xộn lắm rồi. Họ cãi nhau vì người trước người sau, người không có hàng, người có hàng, người chen hàng, người không chen hàng. Trong cảnh đó đoàn người vẫn tiếp tục rồng rắn lên mây. Họ ra ra, vào vào, lượn vòng quanh phỏng đoán xem hôm nay cửa số mấy sẽ dễ dàng, còn cửa số mấy sẽ khó khăn. Ai cũng hồi hộp, lo lắng. Liệu hàng của mình có bị khám kĩ không? Liệu hàng của mình có bị vất lại không? Liệu chỗ thuốc tây mình đã giấu dưới bọc vải có thoát được không? Chỗ thuốc tây đó mà thoát được thì vợ con mình cũng được no vài tháng. Liệu mình có phải trả thêm tiền cước không? Thôi thì hàng trăm thứ.

Họ đứng chờ mở cửa đã lâu nên cũng chồn chân. Và, có lẽ đêm qua vì quá lo lắng, hồi hộp nên suốt đêm họ không ngủ được nên lúc này trông họ như những người ốm. Đã có mấy cô gái yếu ớt chóng mặt, hoa mắt đứng không vững nữa liền ngồi thụp xuống sàn nhà, di di hai ngón tay vào hai bên thái dương, mặt mày xanh rớt.

Cửa mở. Họ'dồn lên như một dòng thác. Va ly, thùng mủng, túi xách, túi mắt cáo thi nhau tiến lên. Rồi tất cả bỗng dừng lại. Hóa ra họ vừa nghe được một tin, cửa này khám kĩ lắm. Thế là họ nhào tới cửa kia. Con rắn bị đứt khúc đầu cứ thế mà đứt tiếp các khúc sau. Cảnh sát phải ra giữ trật tự. Họ mắng nhau như hát hay vậy.

Đắc ra muộn. Hôm trước tôi đã dặn dò Đắc cẩn thận thế rồi mà hắn vẫn còn ra muộn. Mặt mày Đắc hớt hơ hớt hải. Một thùng giấy to tổ bố. Cái thằng, đến sắm một chiếc va ly mà xách cho tử tế cũng không có tiền mà sắm. Một túi khoác vai to như một va ly. Dứt khoát cái túi ấy là không thoát cước được rồi. Mà chả biết Đắc nhét những gì trong đó? Lại một túi lưới mắt cáo, cũng lòi ra nào chân nào cẳng búp bê, nào lật đật, nào táo, nào sữa. Thôi thì  chịu khó nhịn mẹ nó đi cho rồi. Thương vợ con kiểu đó tôi cũng chịu, không dám làm.

Hàng tiếng đồng hồ trôi qua dòng người chỉ nhích lên được có vài bước. Kiểu này có lẽ Đắc không ra kịp máy bay rồi. Tôi suy nghĩ một lát rồi nháy Đắc, đẩy xe hàng của Đắc sang một đường khác, đánh bài chen hàng vậy. Dân ta vẫn có truyền thống chen hàng giỏi mà. Tôi và Đắc bị nhiều bàn tay lôi lại. Tiếng mắng nhiếc nổi lên như một đợt sóng. Mặt tôi lúc này phải đỏ hơn mào gà là cái chắc.

Trăm sự chỉ tại Đắc. Biết làm sao bây giờ? Đã đâm lao thì phải theo lao thôi. Lúc này cũng không còn đường đề quay về vị trí cũ được nữa, vì khắp mọi nơi người, xe, hàng hóa bủa vây dầy đặc như nêm cối rồi. Chỉ còn có mỗi con đường là tiến lên phía trước mà thôi. Con đường phía trước nào mà chả gian truân, chả vinh quang cơ chứ. Mồ hôi mồ kê chúng tôi vã ra như tắm. Cái túi mắt cáo bị đứt quai làm mấy quả táo đỏ lăn ra ngoài, Đắc vội cúi xuống nhặt thì mấy quả khác lại lăn ra tiếp. Tôi mắng Đắc:
- Vất mẹ nó đi còn nhặt làm gì, đi nhanh lên không mất mẹ nó chỗ bây giờ?

Cuối cùng cũng đến lượt Đắc. Tay Đắc run run đặt hàng lên bàn cho họ khám. Thoát được khâu khám nhưng Đắc không thoát được khâu cân hàng. Đắc đứng giữa nhà gào tôi:
- Phải trả thêm mười cân cước nữa. Hết 50 rúp tất ca.

Rồi Đắc chạy loanh quanh tìm chỗ thuận tiện nhất để đón tiền của tôi quăng vào. Mấy tay cảnh sát chạy ra ấn Đắc vào bên trong, Đắc lại chạy ra ngoài, họ lại ấn Đắc vào trong. Cuối cùng Đắc cũng trả xong cước. Quần áo Đắc đã bắt đầu lệch xệch. Một vạt áo sơ mi tuột ra khỏi cạp quần. Tôi nhìn Đắc mà thương. Chả trách những người từ Hà Nội sang Nga, từ Nga về Hà Nội đều nói, vượt qua được hai cửa ải dó gian lao chẳng khác gì đi đầy ở xứ Xibiri lạnh lẽo. Trông Đắc đã tội nghiệp, đã thương rồi nhưng trông mấy cô gái bé nhỏ gáy yếu càng thấy tội nghiệp và thương hơn. Có một cô người bé quá là bé, đi một đôi giày rã i cao, tuy vậy cũng không làm cho cô cao lên được là bao. Người cô mảnh mai như một chiếc lá liễu. Thế mà cô khoác trên người những năm túi. CÔ lặc lè không sao ới
nổi. Cứ đi được chừng dăm bước, cô lại đặt tất cả năm túi đó xuống, đứng thở rồi lại đi tiếp.

Tôi quay ra không nhìn cô gái nữa. Chẳng biết cô có đi nổi nữa không? Chỉ thấy cái dáng mảnh mai nhích đi từng tý một.

Cảnh tiễn Đắc ra về làm tôi buồn xót xa. Nhìn đoàn người lôi thôi lếch thếch, hỗn độn, tôi chợt nghĩ, những con người đó mới thật là tội nghiệp, thật là đáng hương. Hỏi còn gì nữa đối với họ ở trên đời này ngoài miếng cơm và manh áo? Mà chắc gì miếng cơm đã được no, manh áo đã được lành.


<< Lùi - Tiếp theo >>
CHIA SẺ BÀI VIẾT NÀY
Text Link: game mien phi|Xem phim sex online
LIÊN HỆ [CHỈ CÓ THỂ SMS]
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.DATLANH.SEXTGEM.COM
U-ON